Hiển thị các bài đăng có nhãn BÀI HỌC CUỘC SỐNG. Hiển thị tất cả bài đăng

NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC CÔ BÉ LỌ LEM NHƯ THẾ ĐẤY!

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm !
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi. Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem – chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.

HỌC CÁCH ĐỂ TỰ TIN HƠN

Tự tin là vũ khí sắc bén và rất hữu ích trên con đường tiến đến thành công. Bạn có tự tin vào bản thân không? Nếu không, bạn hãy thử tham khảo những cách sau

Học cách để tự tin hơn
Học cách để tự tin hơn
1. Tìm ra điểm mạnh của bản thân
 
Mọi người đều tốt và mạnh ở một điểm gì đó và bạn cũng không là ngoại lệ. Đó là lý do tại sao bạn nên tìm một điều gì đó mạnh, xuất sắc ở bản thân. Khi bạn nhận ra mình có điều gì đó tuyệt vời, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn. Tự tin hơn sẽ giúp bạn bắt đầu cuộc sống của mình. 
 
2. Tránh xa những người không thích bạn
 
Khi bạn gặp gỡ, nói chuyện với những người không thích mình, bạn sẽ dễ nghĩ đến những điều tồi tệ về bản thân mình. Họ sẽ chê bai và cảm thấy khó chịu dù bạn có làm gì, có đối xử tốt với họ như thế nào. Vì vậy, hãy tránh xa những người không thích bạn, họ chê bai bạn có thể chỉ vì họ đang ghen tỵ với bạn.

3. Khám phá bản thân mình
 
Bạn cực kỳ giỏi giang, có thể bạn chưa gặp được hoàn cảnh và cơ hội để chứng minh đều đó. Làm sao để hiểu bản thân mình hơn? Hãy làm những điều mới, bắt đầu nói quen mới, học tập những kỹ năng mới. Một khi bạn đã khám phá ra chính mình, bạn sẽ không thấy có gì đáng ngạc nhiên cả. Và điều đó khiến bạn tự tin hơn rất nhiều.
 
4. Nói chuyện với chính mình
 
Điều này nghe có vẻ lạ, nhưng nói chuyện với chính mình là một cách tuyệt vời để thúc đẩy sự tự tin của bạn. Cũng giống như việc khám phá ra chính bản thân mình, nói chuyện với chính mình làm bạn tự tin hơn. Nếu bạn muốn tự tin hơn, hãy đứng trước gương và tự nhủ về tất cả những điều bạn cảm thấy tự tin về bản thân mình. Hãy thừa nhận và tự hào về những điều tốt đẹp về bản thân mình. 

5. Đề ra mục tiêu và đạt được mục tiêu đó
 
Khi bạn đặt ra mục tiêu cho chính mình, và khi bạn đạt được mục tiêu đó, bạn rất dễ cảm thấy tự tin và tự hào về bản thân. Hãy đặt ra mục tiêu và đạt được mục tiêu đó, bạn sẽ thấy ngạc nhiên vì mình đã tự tin hơn rất nhiều.  
 
6. Ăn mặc đẹp
 
Ăn mặc đẹp là cách đơn giản để làm tăng sự tự tin của chính mình. Khi bạn ăn mặc đẹp, độc đáo, bạn sẽ nhận được được nhiều lời khen ngợi, bạn sẽ cảm thấy tốt hơn. Hãy đi guốc cao, đứng thẳng, ngẩng cao đầu và tự hào rằng trông bạn thật tuyệt. Ăn mặc tuềnh toàng và đầu tóc bù xù sẽ không tạo nên sự tự tin cho bạn đâu. 
 
7. Đón nhận những lời khen
 
Thường thì bạn cảm thấy xấu hổ và nghi ngờ khi nhận được những lời khen. Thay vì có những suy nghĩ tiêu cực về những lời khen ấy, hãy đón nhận và suy nghĩ tích cực hơn về bản thân. Dấu hiệu thực sự của sự tự tin là đón nhận những lời khen ngợi. Thậm chí nếu bạn không tin rằng lời khen đó là dành cho mình cũng đừng vội phủ nhận điều đó. Vì cuối cùng, sau khi chấp nhận những lời khen, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn về bản thân mình. 

NGHỆ THUẬT NÓI CHUYỆN THU PHỤC LÒNG NGƯỜI

Nói chuyện là cách thức để ta tiếp cận với mọi người. Nhưng nói làm sao để có thể thu phục lòng người thì là một nghệ thuật mà bạn luôn luôn phải để ý và rèn luyện

Nghệ thuật nói chuyện thu phục lòng người
Nghệ thuật nói chuyện thu phục lòng người
Trước hết chúng ta hãy học từ những đúc rút bằng kinh nghiệm của cha ông ta để lại

1. Việc gấp, từ từ nói.

hi bạn gặp phải một chuyện gấp gáp, hãy bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó từ từ nói rõ ngọn ngành, cách nói này sẽ khiến cho người nghe cảm thấy ổn định, từ đó tăng thêm tín tâm đối với bạn.

2. Việc nhỏ, nói hài hước.

Đặc biệt là một vài lời nhắc nhở có thiện ý, bạn nên dùng những câu nói đùa hài hước, nó sẽ khiến người nghe không cảm thấy cứng nhắc, không những vui vẻ chấp nhận lời nhắc nhở mà còn tăng thêm thiện chí.

3. Việc chưa hiểu rõ, cẩn thận mà nói.

Đối với những việc chưa nắm rõ, nếu không nói, người khác sẽ cảm thấy bạn giả dối, nhưng khi đã quyết định nói thì bạn diễn đạt cẩn thận, cân nhắc từng lời, những lời này sẽ khiến người nghe cảm thấy bạn là người đáng tin cậy.

4. Việc chưa xảy ra, không nên nói linh tinh.

Con người ghét nhất lối ăn nói hàm hồ, nếu là người không bao giờ nói năng tùy tiện, biết cân nhắc thiệt hơn, phải trái trước khi nói, bạn sẽ khiến mọi người cảm thấy mình là người trưởng thành, có tu dưỡng, chăm chỉ, và có trách nhiệm.

5. Việc chưa làm, đừng nói lung tung.

Tục ngữ có câu “không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm”, thế nên bạn không nên hứa làm điều gì mà chưa chắc bản thân có thể làm được. Điều này sẽ khiến người nghe cảm thấy bạn là người “nói là tin, làm là được”, và sẽ đặt hết niềm tin vào bạn.

6. Việc tổn thương người khác, đừng nói.

Không nên nói những chuyện làm tổn thương người khác, đặc biệt là người thân. Như vậy mọi người sẽ cảm thấy bạn là người lương thiện, theo đó tình cảm gia đình ngày thêm gắn bó.

7. Với những việc đau lòng, không nên gặp ai cũng nói.

Khi ai đó bị tổn thương trong lòng, họ sẽ muốn thổ lộ với người khác, nhưng nếu cứ gặp ai cũng nói, thi vô tình điều này sẽ khiến người nghe phải chịu một áp lực lớn, rất dễ sinh tâm nghi ngờ và xa lánh. Đồng thời, bạn sẽ để lại ấn tượng muốn trút bỏ đau khổ lên người khác.

8. Việc của người khác, nên cẩn thận khi nói.

Giữa người với người cần phải có khoảng cách an toàn, không nên bình luận hay nói ra những chuyện của người khác, điều này sẽ mang lại cảm giác an toàn cho những người mà bạn giao tiếp.

9. Người khác nói về mình, hãy lắng nghe.

Bạn nên lắng nghe quan điểm hoặc cảm nhận của người khác đối với mình, theo đó họ sẽ thấy ấn tượng về bạn, đồng thời việc này cũng biểu hiện rằng bạn là một con người thấu tình đạt lý.

10. Chuyện của con cái, cần nói rõ ràng.

Đặc biệt là khi con bạn còn ở độ tuổi thanh thiếu niên, chúng rất dễ bị kích động, bạn hãy dùng thái độ vừa ôn hòa vừa kiên định để nói rõ mọi chuyện với chúng, điều đó có thể giúp bạn gây thiện cảm với các con, qua đó chúng sẽ coi cha mẹ như một người bạn.
Nguồn tin: Trang Vietnamnet

NÊN SỬ DỤNG THỜI GIAN NHƯ THẾ NÀO?


Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng nói: "Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô Singapore". Bạn đang có tuổi trẻ nhưng bạn có đang sử dụng thời gian hợp lý không?
Nên sử dụng thời gian như thế nào?
Nên sử dụng thời gian như thế nào?
Bất cứ ai đã qua thời tuổi trẻ đều thấy rằng đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng trong đó cũng có người ngậm ngùi hối tiếc vì đã chẳng làm gì có ích cho bản thân và để thời gian trôi đi vô ích.
Bạn đang có tuổi trẻ. Bạn có đang để thời gian chết? Vậy làm thế nào sắp xếp thời gian hợp lý để có thể làm những điều có ích như tìm việc làm thêm, tham gia các hoạt động xã hội, đi học Tiếng Anh,...
Các bạn tham khảo một số kinh nghiệm sau

Biết đặt mục tiêu

Sống không có mục tiêu cũng giống như bạn ngồi trên xe bus mà không biết sẽ xuống ở trạm nào. Hãy bắt đầu bằng việc đặt những mục tiêu ngắn hạn như trong 1 ngày, trong 1 tuần, 1 tháng, 1 kỳ học phải làm được những gì, hoàn thành những việc nào. Khi đã có những gạch đầu dòng rõ ràng về các mục tiêu của bản thân, bạn sẽ biết mình phải dành thời gian để làm gì. Việc làm này cũng giúp bạn vạch ra con đường đi cho chính mình mà không phải mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lựa chọn và quyết định.

Đưa ra danh sách việc cần làm

Cách tốt nhất để hoàn thành các mục tiêu và sử dụng quỹ thời gian của một ngày hiệu quả nhất là hãy đưa ra danh sách những việc cần làm. Hãy tạo thói quen vào buổi sáng giành 5 - 10 phút để viết ra giấy những việc phải hoàn thành và thống kê lại kết quả vào cuối ngày. Tất nhiên, thực tế những gì diễn ra mỗi ngày không phải lúc nào cũng giống như những gì chúng ta đã "lập trình", sẽ có những việc phát sinh mới mà không thể lường trước, nhưng bạn hãy luôn cố gắng để thực hiện được việc quan trọng đã đề ra trong ngày.

Biết ưu tiên công việc

Bạn đã đọc câu chuyện "Chiếc bình đá, sỏi, cát và nước" chưa? Câu chuyện này đặt ra một "đề bài" là làm thế nào để xếp đá, sỏi, cát và nước vào trong cùng một chiếc bình nhỏ. Đáp án là bạn phải xếp những viên đá to vào trước, sau đó sỏi (sỏi nhỏ hơn đá nên sẽ lọt vào những khe trống trong bình do đá tạo ra); tiếp theo là cát (cát là những hạt rất nhỏ nên sẽ lấp đầy các khoảng trống giữa đá, sỏi); cuối cùng là đổ nước vào. Chỉ cần biết cách sắp xếp, bạn sẽ tận dụng tất cả không gian trong chiếc bình. Sắp xếp công việc trong một ngày có quá nhiều việc để làm cũng tương tự như vậy. Cần ưu tiên làm những việc quan trọng, cần thiết trước, sau đó là những việc ít cần thiết, ít quan trọng hơn…

Không thỏa hiệp với bản thân

"Việc hôm nay chớ để ngày mai" nhưng hầu như trong chúng ta đều có thói quen tự thỏa hiệp với chính mình với suy nghĩ: "Để làm sau cũng được!". Mỗi buổi sáng bạn thường tự tắt báo thức và ngủ tiếp?; gần tới ngày thi nhưng vẫn cố xem nốt một bộ phim?... Càng nuông chiều, dễ dãi với bản thân bạn sẽ càng lãng phí thời gian vô ích, cuối cùng công việc lại chồng chất và bạn phải giải quyết trong tình trạng "nước đến chân mới nhảy", tất nhiên hiệu quả công việc không bao giờ được như ý muốn.

Mỗi giây trôi qua không bao giờ lấy lại được, vì vậy trước khi làm việc gì bạn nên có kế hoạch cụ thể để quản lý thời gian một cách khoa học nhất, tránh bị lãng phí thời gian vô ích.
Nguồn tin: Sưu tầm

8 ĐIỀU CẦN NHỚ KHI BẠN THẤY BẾ TẮC



1. Không ai khôn lớn mà chưa từng trải qua nỗi đau
Đôi khi cuộc sống đóng một cánh cửa đóng lại vì đó là lúc để cho bạn tiến về phía trước. Và đó là một điều tốt bởi vì chúng ta thường sẽ không tiến lên trừ khi hoàn cảnh bắt buộc
Vào những thời điểm khó khăn, hãy tự nhủ với lòng rằng luôn có một mục đích nào đó đằng sau sự đau khổ mà bạn phải chịu đựng. Hãy vượt lên những thứ làm bạn tổn thương nhưng đừng bao giờ quên những bài học nó mang lại.
Gặp khó khăn không có nghĩa là bạn đang thất bại.
Mỗi thành công lớn đều đòi hỏi những sự gian nan nhất định. Những điều tốt đẹp không bao giờ đến dễ dàng. Hãy luôn lạc quan và kiên trì.
Hãy nhớ rằng nỗi đau có hai loại: loại làm bạn tổn thương và loại khiến bạn thay đổi
Thay vì kháng cự hai loại nỗi đau này, hãy chấp nhận chúng vì chúng đều khiến bạn trưởng thành hơn.
2. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống chỉ là tạm thời
Trời mưa rồi cũng sẽ tạnh. Vết thương rồi cũng sẽ được chữa lành. Sau màn đêm tăm tối là ánh sáng của buổi bình minh. Chớ có tin rằng bóng đêm sẽ kéo dài mãi mãi. Không, không có gì kéo dài mãi mãi cả.
Vì vậy, hãy tận hưởng những điều tốt đẹp mà bạn đang có vì nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Và cũng đừng lo lắng vì những chuyện không mong muốn vì chúng cũng không kéo dài mãi.
Cuộc sống không dễ dàng,bạn gặp phải nhiều rắc rối, nhưng không có nghĩa là bạn không thể cười. Mỗi khoảnh khắc đều mang lại cho bạn một khởi đầu mới và một kết thúc mới. Mỗi giây trôi qua, bạn lại có một cơ hội mới. Bạn chỉ cần nắm bắt cơ hội đó và tận dụng nó.
3. Lo lắng và phàn nàn cũng không thay đổi được gì
Những người hay phàn nàn là những người ít được việc nhất.
Làm sao bạn có thể phàn nàn vì một việc gì đó khi mà bạn đã không làm gì để đạt được nó?
Nếu bạn tin vào một điều gì đó, tiếp tục cố gắng. Đừng để bóng tối của quá khứ che phủ con đường tương lai của bạn.
Bạn có dành cả ngày hôm nay để than vãn về ngày hôm qua thì ngày mai của bạn cũng không khởi sắc được. Thay vào đó hãy bắt tay hành động.
Hãy để những gì bạn đã học được cải thiện cuộc sống của bạn
Hãy nhớ rằng hạnh phúc thật sự bắt đầu đến khi bạn không còn phàn nàn về những vấn đề của mình và cảm thấy biết ơn vì những vấn đề khác mà bạn không gặp phải.
4. Vết sẹo của bạn là biểu tượng của sức mạnh
Đừng bao giờ xấu hổ về những vết sẹo cuộc đời đã để lại cho bạn. Một vết sẹo có nghĩa là nỗi đau qua đi và vết thương đã lành. Nó có nghĩa là bạn đã chinh phục nỗi đau, đã học được một bài học, lớn mạnh hơn, và tiến về phía trước.
Một vết sẹo là hình xăm của một chiến thắng đáng tự hào.
Bạn không thể làm cho những vết sẹo trong cuộc sống của bạn biến mất, nhưng bạn có thể thay đổi cách nhìn nhận chúng.
Hãy bắt đầu xem những vết sẹo của bạn như là một dấu hiệu của sức mạnh chứ không phải là dấu vết của những nỗi đau
Ai đó từng nói: “ Vết thương là nơi mà ánh sáng xâm nhập vào bạn.”
Quả thật là vậy,
Trong đau khổ là nơi linh hồn mạnh mẽ trỗi dậy. Hãy nhìn vào những nhân vật quyền lực nhất thế giới mà xem, họ đều được hun đút nên từ những vết sẹo cả thể chất lẫn tâm hồn.
Hãy để vết sẹo thay bạn nói rằng: “ Tôi đã làm được! Tôi đã vượt qua và tôi có những vết sẹo để chứng minh điều đó! Và bây giờ tôi có cơ hội để phát triển mạnh mẽ hơn nữa.”
5. Mỗi cuộc đấu tranh nhỏ là một bước tiến
Trong cuộc sống, kiên nhẫn không phải là chờ đợi, đó là khả năng duy trì một thái độ tích cực trong khi theo đuổi giấc mơ của bạn.
Vì vậy, khi bạn quyết định cố gắng, hãy dành tất cả thời gian và đi hết con đường. Nếu bạn không làm được như vậy thì đừng nên bắt đầu. Bạn có thể mất đi sự ổn định và thoải mái trong một thời gian dài, thậm chí là “ ăn không ngon, ngủ không yên ”.
Bạn có thể phải hy sinh các mối quan hệ và tất cả những gì thân thuộc. Đôi khi bạn phải chấp nhận sự chế giễu từ người khác. Và nhiều lúc bạn thật sự thấy rất cô đơn. Nhưng cô đơn không hẳn là tồi tệ vì nó sẽ cho bạn không gian mà bạn cần.
Bạn chỉ cần kiểm tra độ quyết tâm của mình nữa mà thôi.
Nếu bạn muốn, bạn sẽ làm bằng được, mặc cho thất bại, phản kháng hay xung đột.
Bạn sẽ nhận ra rằng con đường của bạn được làm hoàn toàn từ những cuộc đấu tranh.
Và những cuộc đấu tranh đó hoàn toàn xứng đáng.
Vì vậy, một khi bạn đã quyết định cố gắng, hãy đi hết con đường. Từng bước bạn tiến lên sẽ mang lại cho bạn cảm xúc tuyệt vời không gì có thể tả được.
6. Bạn không cần phải để tâm đến tính tiêu cực của người khác
Khi xung quanh bạn tràn ngập sự tiêu cực, thì bạn hãy tỏ ra tích cực. Mỉm cười khi ai đó cố tình dìm bạn xuống.
Đây là một cách dễ dàng để bạn duy trì nhiệt huyết và tập trung. Hãy luôn là chính bạn dù cho có ai đó đối xử với bạn tồi tệ.
Đừng bao giờ để cho sự cay nghiệt của người khác thay đổi con người bạn.
Mọi người cư xử tệ với bạn không hẳn là do bạn không tốt, mà đó chỉ là do một số vấn đề từ chính họ mà thôi.
Quan trọng nhất, đừng bao giờ thay đổi chỉ để gây ấn tượng với một người cho rằng bạn không tốt. Hãy thay đổi khi bạn tin rằng sự thay đổi đó sẽ giúp bạn hoàn thiện và có một tương lai tươi sáng hơn.
Người ta vẫn sẽ xì xầm về bạn cho dù bạn đã làm tốt như thế nào.
Vì vậy, hãy nghĩ về bản thân trước khi nghĩ về những gì đang diễn ra trong đầu người khác. Nếu bạn tin tưởng vào điều gì đó, đừng ngại ngần để chiến đấu vì nó.
Bạn chỉ có một cuộc sống. Vì vậy, hãy làm những gì khiến bạn hạnh phúc và ở bên cạnh bất cứ ai làm cho bạn thường xuyên mỉm cười.
7. Chuyện gì cần sẽ đến
Thay vì khóc lóc và than vãn, bạn chọn cách mỉm cười và trân trọng cuộc sống – đó chính là sức mạnh thật sự.
Luôn có sự may mắn ẩn trong mỗi cuộc đấu tranh bạn phải đối mặt, nhưng bạn phải sẵn sàng mở rộng trái tim và tâm trí của bạn để thấy chúng. Bạn không thể cưỡng ép mọi việc. Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến.
Cuối cùng, yêu thương cuộc sống là tin vào trực giác của bạn, nắm bắt cơ hội, đánh mất rồi tìm thấy hạnh phúc, trân quý những kỷ niệm, và học hỏi thông qua kinh nghiệm. Đó là một cuộc hành trình dài. Bạn phải ngừng lo lắng, băn khoăn, nghi ngờ trong mỗi bước trên con đường đó.
Hãy tận hưởng cuộc sống đang mở ra trước mắt bạn. Bạn có thể không đến được nơi mà bạn muốn, nhưng cuối cùng bạn sẽ chắc chắn đến được nơi mà bạn cần.
8. Điều tốt nhất bạn có thể làm là tiếp tục bước đi
Đừng ngần ngại nhận sự giúp đỡ từ ai đó.
Đừng ngần ngại yêu thêm một lần nữa.
Đừng để các vết nứt trong trái tim của bạn biến thành những mô sẹo cứng.
Hãy tìm thấy động lực để cười mỗi ngày và làm cho người khác mỉmcười theo.
Hãy nhớ rằng bạn không cần nhiều người trong cuộc sống, mà chỉ cần một vài người thật sự quan trọng với bạn mà thôi.
Hãy mạnh mẽ trong những lúc khó khăn.
Chấp nhận khi bạn sai và học hỏi từ nó. Luôn luôn nhìn lại và xem bạn đã trưởng thành được bao nhiêu, và tự hào về chính mình. Đừng thay đổi vì bất cứ ai, trừ khi bạn muốn thay đổi.

Đừng bao giờ cãi nhau với thằng ngu


Hai người ngồi cãi nhau:
1 người nói: 4x4=16
1 người nói: 4x4=17
Hai người cãi nhau ko ai chịu ai, bèn lên quan xử, sau khi nghe câu chuyện, quan phán:
Thằng 4x4=17 được về, thằng 4x4=16 lôi ra đánh 50 gậy.
Sau khi bị đánh đủ 50 gậy, tên này vẫn ấm ức vào trình quan:
“Thưa quan, sao con trả lời đúng mà lại bị đánh?”
“Mày biết đó là đúng mà còn đi cãi với thằng ngu làm gì, đó là chân lý rồi, cái tội của mày là đi tốn thời gian vào đứa khác, đã ngu mà còn cố chấp, nên bị đánh là phải.
Còn cái thằng ngu kia cho về xã hội, xã hội sẽ dạy cho nó, mày có nói cỡ nào nó cũng ko nghe đâu.
Bài học rút ra là: Đừng bao giờ cãi nhau với thằng ngu.

7 QUY LUẬT ĐƠN GIẢN CỦA CUỘC SỐNG

1. Quy luật quả táo
Nếu có một thùng táo, gồm cả trái ngon lẫn trái hư, bạn nên ăn trái ngon trước, bỏ những trái hư đi. Vì nếu bạn ăn trái hư trước, những trái ngon rồi cũng sẽ hư, có thể bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ ăn được trái táo ngon. Cuộc sống cũng vậy…
2. Quy luật niềm vui
Khi gặp chuyện không may, bạn hãy nghĩ đến mặt tốt của vấn đề, bạn sẽ thấy vui hơn. Giống như khi xe bạn bị thủng lốp (hoặc hết xăng), bạn hãy nghĩ: may mà xe mình thủng lốp ngay gần chỗ sửa xe (hoặc ngay gần trạm bơm xăng)…
3. Quy luật hạnh phúc
Nếu bạn không mất quá nhiều thời gian để nghĩ xem mình có phải là người hạnh phúc không, nghĩa là bạn đang hạnh phúc rồi đấy.
4. Quy luật sai lầm
Con người ai mà không mắc lỗi, nhưng chỉ khi tái phạm lỗi lầm đó, bạn mới thật sự đáng trách.
5. Quy luật ngu ngốc
Ngu ngốc phần lớn là do chân tay hoặc miệng hành động nhanh hơn cả trí não.
6. Quy luật giá trị
Khi bạn sở hữu một món đồ, bạn sẽ phát hiện thấy món đồ ấy không có giá trị như bạn từng nghĩ. Khi bạn mất đi bạn mới biết giá trị của nó quan trọng với bạn đến mức nào.
7. Quy luật trang điểm
Thời gian trang điểm càng lâu bao nhiêu, đồng nghĩa với việc bạn càng thiếu tự tin bấy nhiêu.
-st-

16 KHOẢNH KHẮC GIÚP BẠN NHẬN RA CHA MẸ ĐÃ GIÀ!



1.Ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, bề bộn xong việc tang lễ. Một ngày nào đó, mẹ thở dài, chậm rãi nói một câu: Giờ mình đã là người không có bố mẹ rồi.
2. Chuyện trong nhà đều là ba mẹ làm chủ, rồi một ngày đột nhiên họ để tôi quyết định hết mọi chuyện.
3. Hồi học cấp 3, có một lần ba chạy xe đạp chở tôi, khi chạy đến một con dốc rõ ràng cảm thấy đuối sức. Tôi nói để tôi xuống đây đi bộ qua con dốc lại lên xe. Ba không chịu, nhưng cuối cùng chạy vài bước tôi vẫn nhảy xuống, ba cũng bước xuống đẩy xe đi bộ. Khi ngồi phía sau, thật sự cảm thấy ba đã già rồi.
4. Hôm trước lúc ăn cơm, cha tôi nói thịt gà không mềm, tôi còn nói ông ấy bắt bẻ, kết quả mẹ của tôi nói ông ấy buổi sáng lại rụng 1 cái răng. Điểm quan trọng là tôi chưa bao giờ biết cha đã bắt đầu rụng răng rồi, nhìn thấy hai hàm răng trơ trọi, cảm giác thật đau lòng.
5. Mấy hôm trước mẹ bảo hay là 2 năm nữa kỉ niệm 25 năm ngày cưới bố mẹ, con gái cũng đi lấy chồng đi, như thế sau này ngày kỉ niệm của bố mẹ với con gái trùng năm với nhau.
6. Tôi từ nhỏ cũng rất nghịch ngợm, thịt mỡ, da gà, da cá, thịt gân, nấm… rất nhiều thứ đều không ăn, đương nhiên là đều đưa cho cha tôi.
Hai ngày này ăn cơm, mỗi khi muốn đưa những thức ăn đó cho cha, mẹ của tôi liền ở bên cạnh nói: “Cha của con đến cái tuổi này, không thể ăn nhiều thịt, huống chi là thịt mỡ, da gà. Về sau con không ăn cũng đừng cho ông ấy“.
7. Mẹ tôi là kế toán, là người phụ nữ vô cùng khôn khéo. Tôi từng mở nhà máy, từng sáng lập xí nghiệp. Cho tới nay, tôi cảm giác bà ấy không gì không biết, trong nhà có chuyện gì đều tìm mẹ giải quyết.
Vào mấy ngày trước, vì một chuyện nhỏ tranh luận với mẹ, bà ấy chỉ nói: “Mẹ cũng sắp 60 tuổi rồi, rất nhiều chuyện không nhớ được nữa, phản ứng cũng không nhanh bằng thanh niên tụi con, hy vọng con có thể châm chước thông cảm“.
Nghe xong, nước mắt của tôi liền rơi lã chã.
8. Người cha khi tức giận rất đáng sợ, vậy mà giờ mắng tôi không nổi nữa rồi.
9. Trong nhà bàn bạc chuyện mua nhà mới, mẹ nói muốn để căn nhà đứng tên tôi, tôi nói không, muốn đứng tên thì đứng tên cả nhà luôn.
Mẹ nói: Con gái ngốc, cha mẹ lại không thể vĩnh viễn sống với con!
Lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi sau này không có cha mẹ.
10. Khi nghe mẹ nói: Sao giờ mắc quá, hồi xưa mẹ mua một cân cá có 1.000.
11. Khi mẹ qua đời đột ngột, bố lần đầu tiên khóc như mưa trước mặt tôi, tôi biết, bây giờ đến lúc tôi chăm sóc cho ông rồi.
12. Tôi hơn 30 tuổi. Năm thứ 3 làm việc tại nước ngoài sau khi tốt nghiệp đại học, nhân dịp nghỉ tết Đoan Ngọ tôi về nhà. Khi nhìn thấy cha mẹ, lần đầu tiên cảm thấy họ không còn giống như trong trí nhớ của tôi nữa. Mẹ nhiều nếp nhăn hơn, đầu cha thì bạc trắng.
Ba ngày sau tôi quay lại bến tàu, thấy con đường đến nhà ga kia vẫn như cũ, tôi đã lặng lẽ khóc một mạch. Lúc ấy tôi đặc biệt sợ hãi, bởi vì tôi đã ý thức được tốc độ mình phát triển đã chậm hơn rất nhiều so với tốc độ ba mẹ già đi.
13. Khi giúp cha tôi nhuộm tóc, ông ấy đã ngủ thiếp đi.
14. Mấy hôm trước tôi vừa giúp bố mẹ vứt đi một đống thuốc đã hết hạn. Quá trời thuốc đã hết hạn, nhưng bố mẹ mắt kém chả nhìn thấy. Không biết là bố mẹ đã bao lần uống phải thuốc hết hạn rồi nữa. Hi vọng các bạn thường xuyên kiểm tra hạn sử dụng thuốc cho bố mẹ nhé.
15. Khi mẹ cười nói: Mẹ cũng nên đi du lịch nhìn thế giới bên ngoài một chút.
Tôi đột nhiên cảm thấy, mẹ đã vì nhà này bận bịu nửa đời người. . . Một câu hời hợt như vậy nhưng đã để cho tôi cảm thấy thật đau lòng.
16. Khi tôi gọi: Mẹ ơi.. Mẹ… Mẹ (lần sau nói to hơn lần trước). Mãi sau mẹ mới đáp: Hả, con vừa nói gì cơ?
-st-

Không thầy đố mày làm nên

[thaygiao.png]
Không thầy đố mày làm nên
Trong giờ đạo đức, thầy giáo đang giảng về công ơn của thầy cô. Thầy giáo hỏi cả lớp:
- Các em hãy cho thầy biết một câu tục ngữ, ca dao về người thầy.
Lớp im lặng. Thầy giáo gợi ý: - Câu này có 2 chữ "mày" và "nên".
Lớp vẫn im lặng. Thầy giáo lại gợi ý: - Câu này có cả 2 chữ "không" và "đố".
Lớp tiếp tục im lặng. Thầy giáo điên tiết: - Câu này có 6 chữ, có cả 2 chữ "thầy" và "làm". Ðây là câu gì?
Cuối lớp có 1 cánh tay rụt rè giơ lên. - Em cho biết đó là câu gì? - Thầy giáo vui mừng hỏi.
- Thưa thầy đó là câu "Làm thầy mày không nên đố" !
(Sưu tầm)

Nghèo đói là trường đại học tốt nhất

'Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi'.
Câu chuyện về ý chí phấn đấu, vươn lên đầy hoài bão này đã thực sự lay động lòng người. Và hơn hết, đó còn là câu chuyện về đức hy sinh của người mẹ. Đã có rất nhiều website đăng tải lại câu chuyện cảm động mà tiến sĩ An Kim Bằng (Jinpeng An), người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard, kể về người mẹ nghèo của mình.
Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân tập tễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm, chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.
Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó. 
Mẹ thương tôi đến mức, cũng có lúc đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Nhưng cũng có những khi mẹ vui vẻ, là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành.
Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng, trừ, nhân, chia và phân số, số phần trăm; khi học tiểu học tôi đã tự học để nắm vững Toán, Lý, Hoá của bậc trung học phổ thông. Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.
ankimbang3-3307-1379929742.jpg
An Kim Bằng (ảnh phải) - Huy chương vàng Olympic Toán quốc tế (IMO) tại Argentina năm 97. 
Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ; bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn Nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt một ngày. Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ tôi đang định dắt con lừa con của nhà đi bán, cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu. Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã lìa đời. Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa.
Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa, tôi cất "Giấy báo nhập học" thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất rồi. Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi:
- Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?
Hôm đó mẹ tôi khóc, mẹ tôi dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi:
- Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học…
Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn trải thêm bao nhiêu? 
Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: "Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi". Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển. Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào, mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên.
Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa!
Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thuỷ và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to…Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc…Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".
Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.

Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).
nongdan1-2691-1379929742.jpg
Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ.
Khi nói, mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn xa xăm ra con đường đất ngoài kia, như thể con đường ấy dẫn tới tận Thiên Tân, tới Bắc Kinh.
Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào. 
Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".
Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập. 
Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới", tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng! 
Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán, Lý, Hoá, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng.
Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng. Tháng 1 năm 1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thải của người khác cho, những thứ áo quần màu sắc chả đâu vào đâu, kích cỡ khác nhau, bèn mở tủ áo của tôi ra, chỉ vào những áo trấn thủ vá, những áo bông tay đã phải nối hai lần, vạt đã phải chắp ba phân, hỏi tôi: "Kim Bằng, đây là tất cả quần áo của em ư?"
Tôi chả biết nói sao, vội đáp: "Thầy ơi, em không sợ người khác chê cười! Mẹ em thường bảo, Phúc Hữu Thi Thư Khí Tự Hoa - trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, em mặc những thứ đồ này đi Mỹ gặp tổng thống Clinton em cũng chẳng thấy ngượng".
Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần thứ 38 chính thức khai mạc. Chúng tôi thi liên tục suốt năm tiếng rưỡi, từ 8 giờ 30 phút sáng tới 2h chiều. Ngày hôm sau công bố kết quả, đầu tiên công bố huy chương Đồng, tôi không muốn nghe thấy tên mình; sau đó công bố huy chương Bạc, cuối cùng, công bố huy chương Vàng, người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba là tôi. Tôi khóc lên vì sung sướng, trong lòng tự nói: "Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!". 
mom-6289-1379929742.jpg
Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi.
Tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học ngay chiều hôm đó đã được Đài phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài truyền hình Trung ương TQ đưa. Ngày 1/8, chúng tôi vinh quang trở về, lễ đón long trọng được Hiệp hội khoa học Trung Quốc và Hội Toán học Trung Quốc tổ chức. 
Khi đó, tôi muốn về nhà, tôi muốn sớm gặp mẹ, tôi muốn chính tay tôi đeo tấm huy chương vàng chói lọi lên cổ mẹ… Hơn mười giờ đêm tối hôm đó, cuối cùng tôi đã đội trời đêm về đến nhà. Người mở cửa là ba tôi, nhưng người một tay ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ tôi. Dưới trời sao vằng vặc, mẹ tôi ôm tôi rất chặt…
Tôi lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, khóc một cách nhẹ nhõm và sung sướng. Ngày 12/8, trường Trung học số một của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng với các quan chức Cục giáo dục Thiên Tân và các giáo sư toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này:
"Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ một người, là người mẹ đã sinh và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã khích lệ tôi cả đời. Năm tôi học lớp 10, tôi muốn mua cuốn sách "Đại từ điển Anh -Trung" để học tiếng Anh, mẹ tôi không có tiền, nhưng mẹ vẫn nghĩ cách giúp tôi. Sau bữa cơm sáng, mẹ tôi mượn một chiếc xe cải tiến, chất một xe rau cải trắng, hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn 40 km bán rau. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ, lúc đó bụng đói cồn cào, chỉ mong có ai tới mua cho cả xe rau ngay.
Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau đáng lẽ 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ. Có tiền rồi tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo nên đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 8 tệ 2 hào 5 xu, mua sách rồi còn lại 1 tệ 7 hào 5 xu. Nhưng mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ kia còn phải cất đi để dành cho tôi làm học phí. Tuy ăn hết hai cái bánh nướng, nhưng đi bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mắt chóng mặt, lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa.
Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình một cái, nhưng mẹ tôi chỉ bảo: 'Mẹ ít văn hoá, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là, Golgi có nói một câu: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ".
Khi mẹ nói thế mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn ra con đường đất xa xôi, cứ như thể con đường đất đó có thể thông tới tận Thiên Tân, đi thẳng tới Bắc Kinh. Tôi nghe mẹ bảo thế, tôi không thấy đói nữa, chân tôi không mỏi nữa... Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi".
Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt đã ướt đẫm, tôi quay về phía người mẹ tóc hoa râm của tôi, cúi người xuống kính cẩn…
Mint
(Theo Tudou)

QUAN HUYỆN

Ngày xưa, có viên quan nọ về nhận chức ở Kinh Châu. Tại đó thường có một con hổ dữ, từ trên núi xuống bắt người và súc vật ăn thịt.
Dân chúng cầu xin viên quan tìm cách bắt hổ. Viên quan nọ bèn sai khắc chữ to mệnh lệnh của mình: “Cấm hổ vào thành” trên vách núi cao. May thay, gặp đúng dịp đó con hổ dữ kia dời khỏi Kinh Châu. Ông ta rất đắc ý, cho rằng mệnh lệnh của mình quả thực hiệu nghiệm.
Không lâu sau, ông ta được phái tới nhận chức ở nơi khác. Dân chúng nơi này rất hung dữ, bất trị. Viên quan nghĩ, lệnh của mình đã cấm được cả hổ dữ, thì lý gì lại không cấm được người! Nghĩ vậy, ông ta bèn ra lệnh cho lính lại, theo kiểu chữ to mà đã khắc lệnh của ông lên vách núi cao. Kết quả là dân không trị được, còn viên quan thì mất chức vì… không quản được dân.
Bài học kinh doanh: Rất nhiều công ty đều có lịch sử kinh doanh thành công và kiếm được nhiều lợi nhuận từ phương pháp đó. Nhưng khi một môi trường mới xuất hiện, tâm lý tiêu dùng thay đổi, thì bí quyết thành công kia lại trở lên lỗi thời.

Công ty nào cũng có phương thức kinh doanh riêng, nhưng khi thị trường thay đổi, thì công ty cũng phải điều chỉnh cách thức kinh doanh sao cho phù hợp với hoàn cảnh mới. Bởi vì thị trường luôn luôn đúng!
-ST-

Cái đích của cuộc đời

"Cái đích của cuộc đời: Một là sức khỏe, hai là gia đình, ba là sự nghiệp, và bốn là bạn bè. Kẻ thành công là kẻ làm được hàm (fx) này."
----------------------------AI ĐÁNH MẤT CUỘC ĐỜI-----------------------
Có 1 vị giáo sư nọ thuê một người trèo đò trở ông xuôi dòng sông.
Trên đường đi, để chứng tỏ mình có tài THÔNG MINH và UYÊN BÁC hơn người, vị giáo sư tìm cách thách đố người lái đò. Ông nhặt lên một viên đá ven bờ, ông hỏi:
"Anh có bao giờ học môn địa chất chưa?".
Người lái đò nhìn ông ngại ngùng và đáp:"dạ...không", thậm chí, anh còn không hiểu từ địa chất nghĩa là gì nữa.
Vị giáo sư đáp: "Vậy thì tôi e rằng anh đã uổng phí một phần tư cuộc đời rồi", vị giáo sư nói giọng trịnh thượng.
Anh lái đò cảm thấy mình thật ngu dốt nhưng vẫn tiếp tục chèo thuyền.
Càng đi ra xa..,dòng nước càng chảy xiết. Một lúc sau, con người uyên bác kia thò tay vớt lên một chiếc lá trôi trên sông và hỏi:"này anh kia, thế anh có biết gì về bộ môn thực vật học không?" 
Người lái đò, một lần nữa, lại tỏ ra bối rối: "Dạ...không thưa ngài"
Vị giáo sư lắc đầu và chép miệng: "Chậc chậc, thế thì anh mất toi một nửa cuộc đời rồi còn gì?. 
Ông ngoắc tay ra hiệu cho anh tiếp tục chèo. Khúc sông này khá gập ghềnh, sóng nước đập mạn vào mạn thuyền khiến con thuyền nhỏ chao đi lắc lại.
Nhưng con người thông kim bác cổ kia không để ý điều này, ông còn mải ngắm dãy núi trập trùng xa xa.
Ông chỉ tay về hướng đó và hỏi: "Thế anh có biết về địa lý không đấy?".

Cảm thấy mình vô cùng thấp hèn và kém cỏi, nhưng người lái thuyền vẫn nuốt nối nhục vào trong lòng, trả lời: "Dạ.....Không'"
Giáo sư bèn phán" Tôi cũng nghĩ thế. Anh đã phí ba phần tư cuộc đời rồi"
Lúc này, dòng sông trở nên hung tợn với những con sóng cả. Người lái đò không thể giữ chiếc thuyền nhỏ thăng bằng được nữa. Một cơn sóng dữ, lật nhào chiếc thuyền lên một tảng đá lớn giữa dòng.
Hai người ngoi ngóp giữa dòng, anh lái đò quay sang hỏi vị giáo sư" 
- Này giáo sư, ông có biết bơi không?" 
Vị giáo sư vùng vẫy trong sợ hãi đáp :" Kh...không, ta....ta... không biết bơi"
"Thế thì ông mất cả cuộc đời rồi đấy, thưa ngài", Người chèo thuyền nói rồi bơi thẳng vào bờ.
-ST-